Cỏ xanh tươi tốt, gió nhẹ và trời nắng đẹp.
Ở phường Cư Đức, trên con phố thứ hai.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến tìm Thiên Sơn, căn nhà mà Thiên Sơn đang tá túc mở cửa, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng ở cửa nhìn vào, thấy dưới mái hiên vẫn còn có lông ảo ảnh của quạ Bát Chỉ nhưng không thấy Thiên Sơn.
Đột nhiên, một nam nhân râu quai nón cầm ba gói giấy dầu từ trên phố đi tới, hắn nghi ngờ nhìn Bạch Cơ và Nguyên Diệu, nói: “Các ngươi là ai? Đứng ở cửa nhà ta làm gì vậy?”
Nguyên Diệu quay đầu nhìn, nhận ra nam nhân râu quai nón là kẻ ác từng dùng roi đánh thê tử con cái và mẫu thân già, không khỏi cảm thấy bực mình. Hắn nhìn kỹ lại, phát hiện trên đỉnh đầu nam nhân mọc một nụ hoa đang chờ nở.
Bạch Cơ cười nói: “Đại ca, chúng ta đến thăm người thân nhưng lại không có nhà, đi một chuyến không công. Vì trời nắng gay gắt, miệng khát khô, thấy cửa nhà ngài mở, nghĩ rằng chủ nhà ở nhà nên đến xin một bát nước uống.”
Nghe vậy, nam nhân cười hiền hòa, nói: “Thì ra là vậy. Thời tiết quả quả thực rất nóng, mời vào trong.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên, cảm thấy kẻ ác này dường như không giống với trước đây. Có lẽ là do Thiên Sơn đã giúp hắn thanh tẩy tâm.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo nam nhân vào nhà, vẫn là cái viện giản dị quen thuộc, một nữ nhân trẻ đang nghiền đậu hủ bên cối đá, một bà lão đang nhặt rau ở ngoài bếp.
Nam nhân đi vào sân, thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-4-quyen-diem-phu/1297678/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.