Thời Tùy, đất Thục.
Thục Vương Dương Tú nhã nhặn, yêu thích âm luật, nhất là đàn cổ, vì vậy ở đất Thục có rất nhiều nghệ nhân làm đàn nổi tiếng, nhiều người từ nhỏ đã bắt đầu học nghề làm đàn.
A Âm là một người như vậy.
A Âm là người Gia Châu, từ nhỏ đã theo cha học nghề làm đàn ở xưởng đàn nhà mình. Cha của A Âm là một nghệ nhân làm đàn vô danh, suốt nửa cuộc đời đắm chìm trong việc theo đuổi “Cửu Đức Tứ Phương, Nhị Thập Huống”. Có lẽ nghề làm đàn này thực sự cần thiên phú, cha của A Âm mặc dù đã làm nghề nhiều năm, làm ra không ít đàn nhưng âm sắc đều bình thường, không có cây nào được coi là đàn hay.
Vì không làm ra được đàn tốt, xưởng đàn của nhà A Âm không có tiếng tăm gì, kinh doanh cũng ngày càng sa sút.
Khi cha của A Âm qua đời, để lại xưởng đàn gần như phải đóng cửa cho A Âm, và bắt A Âm phải hứa dù thế nào cũng không được để xưởng đàn đóng cửa.
A Âm đã đồng ý trong nước mắt.
Sau khi cha qua đời, A Âm ở lại xưởng đàn làm đàn sống qua ngày, việc kinh doanh của xưởng đàn ngày càng sa sút, gần như không đủ để lo cho cuộc sống của cả nhà.
Nương của A Âm nói: “Hay là đóng cửa xưởng đàn đi, tìm một nghề khác. Con cũng lớn rồi, nên tìm một công việc đàng hoàng, cưới thê tử. Đừng như cha con, cả đời chỉ biết đóng cửa ở xưởng đàn làm gỗ, đầu óc cũng trở nên mục nát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-4-quyen-diem-phu/1297680/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.