Trời xanh mây nhạt, gió xuân mát mẻ.
Ly Nô sáng sớm đã đi phường Trường Lạc tìm nhạc sư Quy Tư học thổi kèn hoa. Vì phường Hoài Viễn gần chợ Tây, Bạch Cơ và Nguyên Diệu sau khi ăn sáng tại một quán hoành thánh ở chợ Tây thì đi bộ đến thăm Lôi Nghiêu.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu vào phường Hoài Viễn, dò hỏi tìm được Lôi gia.
Lôi gia ở phía tây nam của phường Hoài Viễn, là một nơi cây cối tươi tốt, rất yên tĩnh. Trước nhà có hai cây liễu, lá liễu bay phấp phới, tường trắng của sân phủ đầy dây leo xanh biếc, trên dây leo đầy những nụ hoa tường vi vừa chớm nở.
Nguyên Diệu gõ cửa.
Một người hầu mở cửa, nhìn qua Nguyên Diệu và Bạch Cơ, hỏi: "Các người tìm ai?"
"Chúng ta ngưỡng mộ danh tiếng đến thăm Lôi tiên sinh." Nguyên Diệu nói rõ mục đích.
Người hầu dường như đã quen với những người đến thăm, có hơi không kiên nhẫn nói: "Hôm nay chủ nhân không có nhà. Xin mời ngày khác quay lại."
Người hầu định đóng cửa lại, đột nhiên có một ông lão tóc bạc, râu dài từ bên trong chạy ra, vẻ mặt lo lắng.
Ông lão nhìn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu, không để tâm, chỉ lo nói chuyện với người hầu.
“Vu tiên sinh rời đi khi nào? Có dặn dò gì không?”
Người hầu cung kính đáp: “Vu tiên sinh rời đi vào giờ Thìn, là người Trần gia ở phường Phong An mời đến để trừ tà cho nhị tiểu thư của họ.”
Ông lão vô cùng lo lắng, cứ đi qua đi lại ở cửa, nói: “Ngươi bảo Lôi Phúc cử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-4-quyen-diem-phu/1297683/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.