Nguyên Diệu tò mò trong lòng, bước về phía con nai trong bụi cây.
Đi được hai bước, Nguyên Diệu nghĩ đến xác sống không chỉ cắn người, mà còn cắn cả các sinh vật sống khác bèn lo lắng con nai trong bụi cây có phải là xác yêu quái không, không dám đi tiếp.
Ly Nô nhận ra điều bất thường, ngừng cãi nhau với mèo li hoa hỏi: “Mọt sách làm gì vậy?”
Nguyên Diệu chỉ vào sâu trong bụi cây, nói: “Ly Nô lão đệ, ở đó có một con nai.”
Ly Nô nhìn chăm chú vào bụi cây, nói: “Không thấy, nai ở đâu?”
Nguyên Diệu lại nhìn vào bụi cây, con nai vẫn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào hắn.
“Nai ở ngay đó mà.”
“Không có mà.” Ly Nô vẫn không thấy.
Mèo li hoa hít hít mũi, nói: “Không có mùi nai.”
Nguyên Diệu bèn bước về phía con nai.
“Nai rõ ràng ở đây mà.”
Thấy Nguyên Diệu đi vào bụi cây, Ly Nô vội vàng đuổi theo hắn.
“Mọt sách, đừng chạy lung tung!”
Nguyên Diệu bước vào bụi cây nhưng không thấy bóng dáng con nai đâu. Trong lòng hắn đầy nghi hoặc, quay người định trở về thì bất ngờ đụng phải một bóng đen.
“Cạch cạch cạch...” Tiếng xiềng xích kéo lê trên đất vang lên.
“Á!” Nguyên Diệu giật mình.
Bóng đen cũng giật mình, vội kêu lên: “Tiểu An, ta đụng phải người rồi, ngươi xem xem là người sống hay người chết...”
Một bóng trắng lướt nhanh như gió.
“Bất kể là người sống hay người chết, tìm ngọc Thương quan trọng hơn... Ồ, chẳng phải là thư sinh của Phiêu Miểu các sao?”
Nguyên Diệu nhìn kỹ, hóa ra là Hắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-5-quyen-nhien-te/1632889/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.