Lý Cường hưng phấn nhìn bốn phía, khói xanh liễu nhiễu, lúc sáng lúc tối, khi thì hiện lên hồng quang nhàn nhạt, những thanh âm kỳ lạ nghe như tiếng gió xẹt qua. Lý Cường tựa hồ như có thể hiểu được thanh âm kỳ lạ này, tâm niệm hắn vừa động, liền lăng không khoanh chân, đem tâm thần chìm vào nguyên anh, thanh âm lập tức rõ ràng truyền đến, đúng là rất tuyệt vời. Hắn không kịp nghĩ nhiều, toàn bộ tinh thần chăm chú ghi vào trí nhớ. May mắn hắn từng ở Thiên Lại Thành học được sự biến ảo của âm luật, cho nên ghi nhớ loại thanh âm tuyệt vời này không cần phải cố hết sức.
Lý Cường đắm chìm trong thanh âm tuyệt vời, chỉ lát sau, âm điệu đột nhiên biến hóa, phảng phất như bi thương vô cùng vô tận theo thanh âm tiến đến trong tim, ngay sau đó lại là một loại biến âm thật phẫn nộ, làm cho người ta nghe xong không khỏi lửa giận bốc cao. Thanh âm này hoàn toàn bộc lộ hết những cảm xúc vui, giận, bi ai, khoái lạc biểu lộ ra thật hoàn mỹ, kỳ lạ chính là nó không phải dùng ngôn ngữ để giải thích, mà là dùng âm điệu phập phồng biến hóa, thậm chí có khi chỉ có mấy âm tiết thật ngắn cũng có thể biểu lộ được ý cảnh.
Thật chậm rãi, thanh âm dần tiêu tán. Lý Cường vẫn như trước khoanh chân luyện công, một lần lại một lần luyện tập, dùng tâm niệm ghi nhớ thanh âm đó, cho đến khi hoàn toàn nhớ kỹ mới đứng dậy. Trong lòng hắn còn có chút tiếc nuối, bởi vì một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-chi-lu/588576/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.