Tất cả mọi người trong phòng lấy làm kinh hãi, phản ứng của Lý Cường quá kịch liệt, ý niệm đầu tiên của Phong Khiên Bảo chính là: " Đây là pháp bảo gì mà có thể làm cho hắn kích động như thế."
Đệ tử kia lại càng hoảng sợ, hắn còn không hiểu được chuyện gì xảy ra, đã bị Lý Cường giật đi vật trong tay, trong lòng hắn không khỏi vừa kinh vừa sợ, động tác của Lý Cường quá nhanh, nếu đây là công kích thì cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Đệ tử kia ấp úng nói: " Hắn...hắn tại...đại sảnh kiếm đợi..." Lời còn chưa dứt, Lý Cường đã mất đi bóng dáng.
Phong Khiên Bảo vội vàng nói: " Chúng ta đi xem." Hắn cũng đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, Yển Thiên Hồi cũng thuấn di qua kiếm phòng.
Lý Cường na di qua kiếm phòng, liếc mắt một cái đã phát hiện một người tu chân đang chắp tay sau lưng nhàn nhãn nhìn các loại phi kiếm. Hắn giơ cây Bột Lãng Trữ Thủ Thương trong tay, hỏi: " Vị bằng hữu, cây thủ thương này là của ngươi phải không?"
Người nọ chậm rãi xoay người lại, nói: " Không sai, là của ta.
Đây là một nam nhân cao lớn, một mái tóc ngắn sát da đầu thật hiếm thấy, mặc một bộ áo dài màu tím, áo khoác là một cái áo ves màu đen, vạt áo có đính một cây sen vàng, trên tay còn cầm một cây baton( gậy chống gọi là văn minh côn),gương mặt dài trắng nõn, trên mũi còn đeo một cái kính Bình Quang Kim Ti Biên ( chắc là kính râm),đang cười cười nhìn Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-chi-lu/588717/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.