Trên mặt đất xuất hiện vô số cái khe, nham tương màu đỏ phun trào ra, nham tương giống như là cương thủy trong nồi luyện sắt, phát ra hồng quang nóng hực. Cái khe càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, màu tím ba đào quay cuồng trên bầu trời bị bốc hơi tán ra bốn phía, lộ ra một vùng trống rỗng, cả mặt đất giống như là biển lửa, kinh khủng vô cùng, chỉ có khu cung điện còn súc trong biển lửa, còn những địa phương khác đều từ từ trầm xuống.
Lý Cường nghi hoặc nói: " Chẳng lẽ chúng ta đang ở dưới mặt đất?" Lời còn chưa dứt, cách đó không xa vang lên một tiếng nổ mạnh thật lớn, nhấc lên tảng lớn nham tương màu đỏ, hướng khu cung điện đánh tới. Xích Minh ma tôn kêu lên: " Mau ngăn trở!"
Lý Cường vội vàng phất tay bắn ra Thái Hạo Toa, ai ngờ thần khí cổ quái dấu trong lòng bàn tay bay ra một đạo quang mang màu bạc chói mắt.
Trong phút chốc, phảng phất tất cả chấn động và nổ mạnh đều cũng dừng lại, với Lý Cường làm trung tâm, một tầng quang hoa màu bạc hướng ra phía ngoài tràn ra. Trong lòng Lý Cường khởi lên một loại cảm giác kỳ diệu, tựa hồ tất cả đều đang nắm giữ ở trong tay của mình, hắn kinh hãi kêu lên: " Vật này thật dụng tốt lắm a!"
Nham tương màu đỏ phảng phất như đánh vào một bức tường vô hình, ầm ầm tản ra. Xích Minh ma tôn trợn mắt há hốc mồm nhìn, hắn cũng kêu to lên: " Mẹ kiếp, thần khí này tốt a!"
Đột nhiên, cung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-chi-lu/588815/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.