Hai người bị hù sợ, trố mắt nhìn nhau, vừa sợ con trai mình ngồi tù vừa sợ Trác Hạo thật sự gặp vấn đề gì.
Thấy hai ông bà không chịu đi, sắc mặt của Lục Vũ Thanh khó coi kỳ lạ, trầm đến đáng sợ: “Vẫn chưa đi?”
Đến khi những vị khách không mời mà đến đi khỏi, phòng bệnh yên tĩnh đến độ nghe được tiếng hít thở của Trác Hạo. Cảm giác xót xa vô hình lấp kín căn phòng, nhất là khi nghe thấy câu “Không có lấy một người chăm sóc” ấy thốt lên uất ức đến ngần nào, không hề giống như những con chữ sẽ tuôn ra từ miệng anh.
Lục Vũ Thanh tới đây ít lâu rồi, chẳng những chưa từng thấy người nhà Trác Hạo mà ngay cả chính anh cũng chẳng đề cập đến. Chắc rằng ai cũng có bí mật khó nói không muốn bị ai vạch trần.
Trong ấn tượng của y, Trác Hạo là một người vô cùng mạnh mẽ. Anh âm thầm giúp đỡ người khác mà không nói một lời, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng bắt ai phải báo đáp. Trái tim anh ngỡ vô hình, tưởng như tường đồng vách sắt đao thương không thể đâm lọt, nhưng hóa ra lại mềm mại.
Như giờ phút này, sau khi trút bỏ lớp vỏ ngoài quái gở cô liêu, Trác Hạo yếu ớt. Và anh cũng như mọi người khác khi nằm trên giường bệnh sẽ ước mong thứ tình cảm thân thuộc xa vời.
“Anh Hạo.” Lòng bàn tay Lục Vũ Thanh phủ lên miếng băng gạc trên đầu Trác Hạo. Anh hệt như chú chó săn bị thương muốn nhận được sự quan tâm, thế nhưng sẽ tấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pho-cu/2475228/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.