“Nhưng mà nàng cũng thật sự quá không phúc hậu.” Ta bất mãn nói: “Ta bất quá chỉ là rời khỏi một lát, đi mua hồ lô đường cho nàng ăn, vậy mà suýt chút nữa nàng liền chạy theo tên nam tử khác. Nếu sau này ta có chuyện gì phải đi xa nhà, vậy không phải là nguy rồi sao?”
Vốn là ta chỉ muốn dọa nàng một chút, ai bảo vừa rồi nàng khiến cho ta ủy khuất cùng khổ sở như vậy.
Nhưng không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc liền được ăn một nắm tay của Lão Cửu. Xuống tay mặc dù không nặng thế nhưng liền làm ta ý thức được ta vừa làm một việc vô cùng sai lầm.
Tiếp theo quả thực liền nghe Lão Cửu nói: “Ngươi có ý tốt như vậy sao? Mua hồ lô đường cho ta? Cũng mệt ngươi nói ra được.”
Ta vẫn cảm thấy rất ủy khuất. “Vậy thì cứ cho là không phải vì mua cho nàng, nhưng mà ta cũng vì tức giận mới bỏ đi a.”
“Nói cho cùng vẫn là do người rời đi, nếu ngươi không đi thì sẽ phát sinh chuyện sau đó sao?”
Đúng vậy, mặc dù ta mạnh miệng nhưng cũng sâu sắc cảm nhận được. Bất luận nói như thế nào đều là do ta bỏ đi trước. Cũng may hôm nay không xảy ra việc gì lớn, nhân họa đắc phúc*. Thế nhưng ta may mắn được một lần, hai lần nhưng có thể nhiều lần được may mắn nữa sao? Đôi khi, một vài việc nhỏ bình thường cũng có thể sẽ làm cho chúng ta ý thức được một chút vấn đề nghiêm trọng.
(*Trong cái rủi có cái may.)
Mà trong chuyện này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pho-ma-cung-la-hoa-nhi/1431672/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.