Một phần là không muốn để lão thái thất vọng, một phần là ta còn có chuyện quan trọng phải làm.
Ngày lại ngày, trời chưa sáng đã phải thức dậy, luyện võ, ăn cơm, luyện võ, ngủ. Thân thể không biết mệt mỏi, ta giống như nghiễm nhiên phải đổi thành máy móc, nhưng ta không cảm thấy vật cực tất phản (1),bởi vì ta cũng không phải vì muốn báo thù mà luyện nó mà là ta thật tâm muốn luyện.
Cho nên, công phu của ta thật sự có thể dùng câu ‘đột nhiên tăng mạnh’ để hình dung.
Mỗi ngày lão thái sẽ ở một bên đốc thúc ta, những lúc như vậy bà ấy sẽ cầm một nhành cây mận gai trên tay, chiêu thức nào ta làm chưa đúng bà ấy liền đánh một cái.
Dần dần, số lần ta bị đánh càng lúc càng ít, nhưng ta phát hiện nụ cười trên mặt lão thái cũng càng ngày càng ít dần đi, có lẽ bà ấy không muốn sau khi học thành ta sẽ rời đi. Hoặc có lẽ là, bà không muốn ta đi chịu chết.
Cụ thể là gì ta không biết, nhưng bất luận là chuyện nào ta đều không có cách đáp ứng, cho nên ta cứ làm bộ như không biết.
Rốt cuộc có một ngày, lúc ta đang ăn cơm trưa, lão thái cầm ra một vật đưa cho ta. Ta vừa nhìn thấy liền trợn to mắt.
Đây không phải... Không phải là hổ phù sao!
“Bà...” Ta nhìn lão thái, trong lòng đã vô cùng sáng tỏ nhưng thế nào cũng không nói ra lời.
Trái lại, lão thái lại thoải mái thốt lên.
“Ngươi thu thập một chút đi, hai ngày sau liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pho-ma-cung-la-hoa-nhi/459221/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.