Nhược Ca nghe Trường Ngưng nói có chút mất mát. Trước khi đi, muốn nói vài câu với nàng. Liền đi đến sau lưng Trường Ngưng, không còn một chút kiêu ngạo nào mà nói.
'Ngưng nhi'.
'Đừng gọi ta là Ngưng nhi'. Giọng Trường Ngưng băng lãnh, sắc bén.
'Ta...'
'Sao còn chưa đi?'
'Ta...Ta có thể trở về gặp nàng không?'
'Ngươi bước ra khỏi cửa, chúng ta không còn can hệ nữa'
Nhược Ca biết không thể giỡn mặt với Trường Ngưng. Đây không phải nàng đang cho mình cơ hội sao? Như vậy, lấy hết can đảm từ phía sau ôm Trường Ngưng vào lòng. 'Nàng mãi là Ngưng nhi của ta'.
Trường Ngưng giẫy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Nhược Ca. 'Ngươi buông ta ra'. Nhược Ca nhất quyết không thể nghe nàng, Trường Ngưng tức giận cắn thật mạnh vào bắp tay Nhược Ca. Nhược Ca đau vẫn không buông, Trường Ngưng ý thức được mình sắp cắn mất miếng thịt của Nhược Ca nên dừng lại. Trường Ngưng xoay đầu, trừng mắt tức giận hỏi cái người trên mặt bất biến, vẫn luôn ôn nhu với nàng.
'Tại sao vẫn không buông?'
'Buông Ngưng Nhi rồi ta sống cũng như không'
'Xảo ngôn'
Nhược Ca đặt cằm lên vai Trường Ngưng, mũi tham lam ngửi mùi thơm trên tóc nàng. 'Lời ta nói đều là sự thật'
Trường Ngưng xoa chỗ vết cắn, lại chạm vào vết thương trên môi chưa lành của Nhược Ca, ánh mắt phím hồng. 'Còn đau không?'
Nhược Ca mỉm cười lắc đầu. 'Ngưng nhi nhà ta trưởng thành, răng có phần khó chịu nên tìm được vật gì đều đưa vào miệng cắn a'
'Phò mã càng ngày lớn mật'
'Haha. Ta nào dám lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pho-ma-gia-thinh-di-loi-nay/247621/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.