Mặt tiền cửa hàng bạch mộc hương trên phố Nha Hương không hề nhỏ, diện tích hơn ba mươi mét vuông. Bên trong không có quầy, bước vào cửa có thể nhìn thấy một bàn trà, nhìn qua thì là một bàn trà gỗ vải guốc từ thời xa xưa. Phía sau bàn trà, đối diện cửa chính, có một bàn thờ được treo trên tường, bên trên thờ một tấm bài vị, giống với đa số người dân trong thôn thờ “Ngũ phương ngũ thổ Long thần”. Trước bàn thờ bày nến cháy chậm và lư hương. Đèn dầu làm bằng sứ men xanh, cuối bấc đèn le lói một đốm lửa nho nhỏ, ánh sáng cũng hiu hắt, hai cụm lửa sáng lên nguy nga bất động. Ba nén hương cắm trong lư hương màu trắng ngà, khói thẳng tắp. Ngọn lửa thật lâu chẳng lập lòe cùng với làn khói thật lâu chẳng uốn lượn, tựa như một bức họa – khắc họa bên trong cửa tiệm bạch mộc hương u tối chẳng lọt gió.
Tuy là không có quầy, nhưng trong cửa hàng cũng chẳng sạch sẽ ngăn nắp gì cho cam. Tủ đứng hai bên bày đầy các loại nhang nén, nhang nụ, còn có một ít phấn nhang và nhang miếng. Vậy mà đĩa cắm hương, đèn nhang hoặc lư hương thường bán trong các cửa hàng nhang hương, thì ở đây lại không bán. Trong tiệm, ngoại trừ ba nén hương trước bệ thờ ra, thì không đốt thêm bất cứ loại nhang hương nào khác. Thường thì người ta không hay dùng trầm hương để thờ cúng thần linh, mà khéo cũng chỉ có mỗi chỗ này làm vậy.
Lần đầu tiên Ngô Đình Phương bước vào, không thích nghi được với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pho-nha-huong/530527/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.