Lục Phồn sẽ không nói những lời bùi tai, điểm này Nghê Giản rất hiểu. Hai người ở cùng nhau lâu như vậy nhưng Lục Phồn chưa từng nói mấy câu ngon ngọt. Cho nên câu nói đó được tính là hết sức dễ nghe. Cộng thêm vẻ hết sức nghiêm túc của anh, Nghê Giản cảm thấy rất hưởng thụ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Lục Phồn không khước từ, anh hôn đáp trả dữ dội hơn.
Xung quanh người qua kẻ lại, hầu hết bọn họ đều vội vàng liếc mắt nhìn đôi nam nữ rồi nhanh chóng rời đi. Rất nhiều ánh mắt tỏ ra ngượng ngùng.
Hôn một lúc lâu, hai người mới tách nhau ra. Lục Phồn chưa buông tay còn Nghê Giản thì liêu xiêu trong lòng anh, cô nghỉ một lúc, ổn định nhịp thở, ngẩng đầu nhìn anh.
Mặt Lục Phồn hơi đỏ. Nghê Giản bật cười thành tiếng. Lục Phồn cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt giao nhau, im lặng.
Lục Phồn cũng cười, giơ tay lên, vuốt ve gương mặt Nghê Giản:
" Gầy rồi". Anh bỗng lên tiếng.
" Gầy chỗ nào?".
" Cả mặt cả người đều gầy".
Nghê Giản cười cười, nhướng mày nói: " Người có gầy không, anh về mới biết được".
Lục Phồn mấp máy môi, không đáp. Nghê Giản thấy anh như vậy, cười bảo: " Về thôi".
Lục Phồn gật đầu.
Nghê Giản lui khỏi lòng anh, nhìn anh, phát hiện ngoài một chiếc ba lô, anh không còn thứ gì khác, không có hành lý cần cô xách giúp. Lục Phồn dắt cô, nhìn thoáng qua tay phải của cô, hỏi: " Tay thế nào rồi?".
Nghê Giản trả lời: " Sắp khỏi rồi, anh đừng ngày nào cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phon-gian/2264175/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.