Đan Đan là ai?
Dường như đã không còn quan trọng, cho dù Kiều Cẩm chưa kịp giải thích cho cô biết, Phồn Hoa cũng đã có thể đoán được đôi chút. Nghe thấy cái tên kia, cả người của anh cứng lại, cái tay đang vắt ngang eo cô cũng bất giác lùi về. Cô đoán, là sợ "Đan Đan" hiểu lầm.
"Cảm ơn dì."
Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong lúc Phồn Hoa đang hoảng hốt, nghe có chút chói tai, cô chớp mắt, một cô gái dịu dàng tiến vào tầm mắt của mình, cô ấy.... chính là Đan Đan sao? So với Diêu Lam, tuy rằng Đan Đan này không tính là xinh đẹp, nhưng lại có khí chất tự tin, đến mức ngay cả Diêu Lam cũng không sánh bằng.
Kém cỏi, đây là từ duy nhất Phồn Hoa có thể nghĩ đến để hình dung tâm tình của mình lúc này.
"Ha ha, anh sao thế? Nhớ em đến thế sao? Nhìn thấy em nên nói không nên lời rồi hả?" Sau khi nói cảm ơn với mẹ Kiều, Quách Đan đi thẳng về phía Kiều Cẩm, tầm mắt thậm chí còn không thèm nhìn đến Phồn Hoa, nói chi đến việc chào hỏi.
"Sao cô lại đến đây?" Kiều Cẩm vất vả lắm mới buộc bản thân bình tĩnh lại được, nhưng nếp nhăn nơi chân mày vẫn chưa giãn ra.
"Nhớ anh nên tới thôi." Lúm đồng tiền của cô vẫn xinh đẹp như hoa, như thể chưa từng rời khỏi anh, thân phận vẫn luôn là bạn gái chính thức của Kiều Cẩm như trước.
Kiều Cẩm im lặng nhìn cô ta, không khí trở nên xấu hổ. Phồn Hoa ý thức được sự dư thừa của mình, theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phon-hoa-ruc-ro/587210/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.