Sau khi Ô Lam rời đi, cô trò chuyện thêm vài câu với Du Liễu, còn mời ấy đến nhà chơi khi ngôi nhà được cải tạo xong.
Du Liễu mỉm cười đồng ý, nhưng khi tiễn Đường Khê đi, nụ cười trên mặt dần tắt.
Trong mắt cô ấy lóe lên một tia khác thường...
Đường Khê trở về nhà, nhận được hóa đơn mà Ô Lam gửi qua.
Cô liếc qua một cách hờ hững, nhưng ngay khi nhìn thấy chi phí nhân công, hai mắt cô mở to đầy kinh ngạc.
“Bảo sao ba ngày có thể làm xong, hóa ra là phải dùng đến năm mươi công nhân cùng làm việc!”
Nhìn lại không gian nhà mình, quả thực có thể chứa được chừng đó người.
Nhưng nghĩ đến cảnh quá nhiều người cùng làm việc, Đường Khê không khỏi lo lắng: “Liệu có bị lộn xộn hơn không đây?”
Cô lại đọc kỹ lời nhắc trong tin nhắn của Ô Lam: “Đồ vật quý giá cần phải dọn đi trước.”
Nhà cô chẳng có nhiều món đồ quý giá, nhưng cái két sắt lại là một vấn đề nan giải. Cái két to và nặng như một chiếc tủ lạnh nhỏ, không thể cứ để ở đây được.
“Hay là chuyển nó qua kho nhỉ?”
Sau một hồi suy nghĩ, Đường Khê quyết định: Kho hàng có rất nhiều đồ đạc, đặt vào góc khuất, phủ thêm một tấm vải thì chẳng ai để ý.
Cô gọi một chiếc taxi và trả thêm cho tài xế vài chục tệ, nhờ anh ta giúp khiêng két.
Nhưng khi vừa cố sức đưa được két ra ngoài, cô mới phát hiện:
“Ôi trời, xe con làm sao mà nhét vừa được cái này chứ?”
Không còn cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-bep-nha-ta-thong-co-kim-dem-tien-toi-moi-tay/955868/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.