Nghĩ vậy, hắn lấy từ trong áo ra một thứ khác:
“Nếu chỗ bạc này không đủ thì ta có thể đưa thêm cái này.”
Hắn nhẹ nhàng đặt vào tay Đường Khê một món đồ khác.
Cô cảm nhận được sự mát lạnh và trơn mịn trong tay mình, cúi xuống nhìn thử.
Đó là một viên ngọc lam lớn cỡ quả trứng chim bồ câu, được gắn thêm tua rua mềm mại, thiết kế tuy đơn giản mà tinh tế.
Nhìn món đồ toát lên vẻ sang trọng, Đường Khê cảm giác như mình đang nắm trong tay cả một bầu trời tiền bạc.
Món này chắc chắn rất giá trị!
Đường Khê nhìn chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc lam trong tay, trong lòng không ngừng reo lên thích thú!
Cố Hành Chu thì lại ôm hộp bánh Oreo, vẻ mặt chán ghét nhìn chiếc ngọc lam đó.
“Đây là vật mà hoàng đế Bắc Triều tặng ta. Ta không thích bất cứ thứ gì của Bắc Triều, nên tặng luôn cho cô.”
Đường Khê định hỏi là tại sao hoàng đế Bắc Triều lại tặng anh thứ đẹp như thế này?
Nhưng nghĩ một hồi, cô thấy hỏi như vậy có vẻ không hay lắm, giống như thiếu sự tôn trọng ranh giới riêng tư.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.