16
Anh ngay từ đầu không đồng ý, tôi năn nỉ ỉ ôi, còn đến trường học tìm anh, giọng nói mềm như bông:
"Đi mà ca ca*, em thật sự cảm thấy tranh anh vẽ rất tốt, em muốn giám định và thưởng thức một chút."
((Đoạn này có liên quan chút tới phần sau, mà phần sau mình thấy dịch thuần Việt ra anh trai không hay lắm, nên cả phần này và phần sau mình đều để là ca ca nhe.))
Anh dựa vào vách tường, không đáp.
Giang Kinh Vũ cũng không cự tuyệt, câu môi nói: “Làm nũng cũng vô dụng.”
“Vậy em đi tìm người khác làm nũng.”
Dứt lời, Giang Kinh Vũ ánh mắt lạnh lùng: “Em dám.”
Tôi nhướng mày: “Trừ khi anh dẫn em đi xem.”
Im lặng vài giây, trong mắt anh không có cảm xúc: “Em thật sự cảm thấy tốt?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên, bạn trai em là người đứng đầu trong kì thi mỹ thuật cơ mà.”
Ngữ khí kiêu ngạo, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh đen nhánh, rũ xuống nhìn tôi, tôi mơ hồ nhìn thấy bản thân trong đôi mắt của anh ấy.
Nửa ngày sau anh cười nháy mắt, thần sắc lại trở nên cà lơ phất phơ:
"Được, trừ khi em lại gọi một tiếng ca ca.”
Còn nói làm nũng vô dụng, đồ đàn ông khẩu thị tâm phi!
Tôi nắm tay anh chớp chớp mắt:
“Ca ca? Học trưởng? Xin anh đó.”
Giang Kinh Vũ phỏng chừng là bị tôi chọc cười, chửi nhỏ một câu:
“Lời này em đừng có nói với nam nhân khác.”
“Vì sao?”
“Sẽ bị bắt cóc.”
“Bắt cóc đi đâu?”
“Đừng hỏi mấy câu vô nghĩa nữa, cũng đừng nhìn.”
“Em sai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-canh-giua-he/53721/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.