Đầu dính vào gối mới cảm giác được cả người đau nhức. Cẩn nằm trên đầu vai tôi chìm vào giấc ngủ. Nhìn nàng an tĩnh chìm vào giấc mộng, tôi lại hoàn toàn không chút buồn ngủ.
Mắt có chút sưng đỏ, hẳn là đã khóc rất lâu. Không biết nàng dùng phương pháp gì để thuyết phục mẹ mình. Đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, hình như trên người không có chỗ nào bị thương. Nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, muốn hôn lên má nàng, nhưng lại sợ làm nàng tỉnh giấc.
Nhắm mắt lại, ngửi hương thơm quen thuộc, đã một ngày đêm không chợp mắt, thế nhưng tôi lại không một chút buồn ngủ. Cảm thấy mình xem như là đã đắc đạo thành tiên. Dù không buồn ngủ, nhưng có chút đầu váng mắt hoa, nhẹ nhàng lắc đầu, Cẩn nhúc nhích, khiến cho tôi giật mình, sợ làm nàng tỉnh giấc, lập tức cứng đơ tại nơi đó, một cử động cũng không dám. Nàng không có mở mắt, chỉ là nhích lại càng gần tôi, cách tôi gần thêm chút, tay nàng vòng ở bên hông tôi, tựa đầu vào trong ngực tôi.
Ngủ đi, tôi cứ như vậy nhìn nàng, cảm thụ được hơi thở của nàng, đối với tôi mà nói, đó chính là hạnh phúc và niềm an ủi lớn lao.
Nghĩ đi nghĩ lại... Mơ mơ màng màng, tôi cũng ngủ thiếp đi...
Khi tỉnh dậy đã là xế chiều, tuy rằng ngủ thiếp đi, nhưng giấc ngủ cũng rất cạn. Cẩn khẽ nhúc nhích, tôi liền tỉnh. Nàng mở to mắt nhìn tôi. Ánh mắt đối diện nhau, nàng mỉm cười.
"Tỉnh rồi à?" Không hẹn mà cùng mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240919/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.