Lúc này, Thiển Hạ mới nhớ ra, cậu còn được cấp cho một chức quan nhàn tản, tuy không có chức quyền gì chính thức nhưng dẫu gì cũng là một quan lại, có quan phục mặc, có bổng lộc cầm.
“Hồi trưởng công chúa, đến hôm nay, Thương Ly cũng chỉ có một hài tử, mẫu thân thường nhắc muốn ôm một tôn nữ, nhưng thần thực sự không muốn nạp thiếp làm tổn thương lòng của thê tử. Thiển Hạ là thân nữ của muội muội, ta đưa tên nàng vào trong gia phả, là cực kỳ thích hợp. Dù sao đi nữa, so với bàng chi*, chọn một người thân thiết hơn không phải tốt hơn sao?”
(*) Người cùng họ nhưng khác chi.
Hòa Vận trưởng công chúa đương nhiên không tin lời giải thích của hắn nhưng thực sự không tìm được lý nào nữa, chỉ có thể bán tin bán nghi đưa mắt quét hết người này đến người nọ.
Vân Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. “Ca ca, chuyện này có chút không thích hợp.”
Vân Thương Ly nhàn nhạt cười, “Muội muội yên tâm, nàng vẫn là nữ nhi của ngươi, vẫn gọi ngươi một tiếng mẫu thân, ta chỉ để cho nàng theo họ mẹ mà thôi, cũng không thực sự để cho nàng làm con thừa tự dưới danh nghĩa của ta. như vậy, sau này nàng cũng có thể phụng bồi mẫu thân trò chuyện. Coi như là thay ngươi tận hiếu.”
Thiển Hạ bắt đầu có chút hồ đồ, không phải hai ngày nữa nàng sẽ khởi hành vào núi sao? Sao cậu lại bảo muốn mình làm bạn bên cạnh ngoại tổ mẫu? Chuyện này không phải quá mức mâu thuẫn sao?
Vân Thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-hoa-phu-quan-cam-tu-the/1119067/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.