Trong một khu biệt thự trắng, cạnh cửa sổ có rèm cửa trắng tinh đơn giản, ở nơi cao nhất của ngôi nhà được tách ra khỏi biệt thự, tạo nên sự bình lặng yên bình tới mức an toàn, bước vào cánh cổng to lớn của khu biệt thự cổ kính đó, điều đầu tiên đập vào mắt chính là vẻ đẹp mê hoặc , như một bức tranh nghệ thuật hình ảnh tựa như tranh của người phụ nữ cạnh cửa sổ, toát lên một cảm giác trống trải cô đơn và tĩnh lặng, vẻ đẹp khiến ai cũng phải ngước nhìn mà không nỡ rời, đó không phải là vẻ đẹp bình thường của một người phụ nữ hiện đại dễ dàng có. đó cũng không phải vẻ đẹp nhân tạo mà có thể làm nên, người phụ nữ nhẹ nhàng , bình lặng như cành liễu ,nổi bật với làn da trắng mịn màng như cành hoa lê , tựa như ở xa đã ngửi thấy mùi thơm tự nhiên toát ra từ làn da mềm mại, hương thơm không thể nào tìm thấy ở bất kì loại dầu thơm nào, mÀ ĐÓ chính là hương thơm tự nhiên, nhẹ nhàng, không quá nồng nặc khiến người cạnh dễ dàng nhàm chán, mà đó chính là hương thơm dễ dàng gây nghiện, mùi hương ngào ngạt làm rung động lòng người, chính là hương khí độc nhất.
hai bàn tay cô, nhẹ nhàng di chuyển trên rèm cửa bằng lụa nhẹ nhàng, cánh tay như búp cỏ non, bàn tay úp măng thon dài, thanh mảnh,mềm mại trắng ngần, tựa như mỗi cửa chỉ nhẹ nhàng của bàn tay đều tỏa ra hương khíu, ít ai biết bàn tay như ngọc ấy là cả một bài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-hoa-tuyet-nguyet-trung-duong-vuong-cau-kien-phu-nhan/391733/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.