Cổ họng khô và nóng rát buộc Mộ Dung Tuyết tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt, mệt mỏi cùng vô lực lan tran khắp người, tay chân đều như muốn nhũn ra.
Bốn phía nhìn rất đơn giản, bộ bàn trà sẫm màu, không có ngũ đấu quỷ(*),chỉ còn cái giường mình đang nằm, không hơn.
(*) Ngũ đấu quỷ - 五斗柜 – Tủ hộc năm tầng
Mình đang ở khách điếm?
Nàng đột nhiên giở chăn ngồi dậy, y phục bị mưa ướt đã được người ta thay, từ trong ra ngoài đều sạch sẽ khoan khoái, ngay cả tóc cũng được lau khô sạch buông thả phía sau đầu. Rõ ràng mình đang ở sơn cốc, sao có thể đến được nơi này? Người đưa nàng đi là ai, là Mạc Tử Ngôn sao? Hay là người khác?
Đang miên man suy nghĩ, cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một phụ nhân có khuôn mặt hiền lành hơi mập mạp bưng khay thức đi vào, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết ngồi ở trên giường sững sờ, mỉm cười:
"Tiểu cô nương, cô tỉnh rồi?"
"Đây là đâu?"
"Nơi này là khách điếm Vạn An ở Liễu thành. Cô nương bị bệnh, đương nhiên sẽ không biết."
"Liễu thành? Đây không phải Vịnh Châu thành?"
"Vịnh Châu cách đây cũng không xa lắm, khoảng nửa ngày đường thôi. Nếu cô nương muốn đi Vịnh Châu, trước phải dưỡng thân mình cho tốt đã."
"Đại nương có thể nói cho ta biết, là ai đưa ta đến đây không?"
Phụ nhân kinh ngạc nhìn nàng.
"Cô không biết hắn sao? Bộ dạng cao to, đội một cái đấu lạp. Ta cũng không thấy rõ hình dáng khuôn mặt hắn. Lúc cô được đưa tới đây thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-hoa-tuyet/1198676/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.