Phương Trường cứ chăm chăm nhìn thiết bị, ống kính bên trên chuyển cảnh liên tục, càng nhìn tim đập càng nhanh.
Sau cuối, tưởng chừng cả thế kỷ trôi qua rồi thì thiết bị mới chịu sáng đèn xanh, cho ra kết quả.
Phương Trường trút được gánh nặng mà thở phào một hơi: “Ổn rồi.”
Ai ngờ chưa kịp cảm thán xong thì cảnh tượng bên kia bỗng tối sầm.
Phương Trường linh cảm có điều gì đó không ổn, liền tiếp thêm một lá bùa truyền âm nữa.
“Em có ổn không đó?”
Đối phương không hề đáp lại.
Phương Trường cau mày, tiếp tục hô lớn.
Cuối cùng, một giọng điệu yếu ớt vang lên: “Haizz, đừng kêu nữa, tôi chưa chết nhưng cũng chẳng ổn gì cho cam, tình hình khá tệ.”
Phương Trường: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Đối phương: “Bức tượng quỷ linh thông chính là Tinh thần lực của tôi. Vừa nãy tôi làm theo lời anh nói, thông qua tượng quỷ cố gắng nhìn thêm nhiều sự vật thế giới ở đây, hơn nữa phải khống chế tốc độ của Tinh thần lực nên hiện tại đầu tôi rất choáng váng... còn muốn ói nữa. Khó chịu quá đi mất.”
Đàm tiên sinh đau lòng, cau mày: “Khó chịu hả? Khó chịu thì con đừng tiếp tục nữa... biết con... vẫn sống tốt, cha mẹ cũng an tâm, nếu con về mà phải chịu khổ cực thì con đừng cưỡng ép bản thân nhé.”
Bên kia hừ hừ vài tiếng, mang theo giọng mũi vô cùng tủi thân: “Vâng, đúng là rất khó chịu, nhưng con càng nhớ cha mẹ hơn.”
Đàm tiên sinh nghe được câu này, lại không cầm lòng được mà khóc rống lên.
Phương Trường không nhẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-livestream-ca-mam/2061189/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.