“Được, cậu muốn đổi thành phòng nào?”
“203.
”
“Bộp.
”
Chiếc chìa khóa ở trong tay của ông cụ rơi thẳng xuống nền đất xi măng, phản ứng của ông ta làm cho tôi cảm thấy bất ngờ.
“Ông sao vậy, căn phòng đó không ở được hả?” Biểu cảm của tôi rất bình tĩnh, hai tay cắm vào trong túi quần, một cái tay thì nắm chặt lá bùa, một cái tay khác thì nắm chặt điện thoại.
“Có thể ở chứ… chỉ là mấy tháng trước ở chỗ chúng tôi vừa có một người chết, căn phòng mà người đó chết ở đối diện với phòng 203…”
“Ở đối diện thì sợ cái gì chứ, cũng không phải là chết trong căn phòng đó mà.
” Tôi ra vẻ nhẹ nhõm: “Cứ lấy phòng đó đi, ông chủ, ông đừng có mê tín dị đoan, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học.
”
“Được rồi được rồi…” Lúc ông cụ đang tìm chìa khóa phòng 203, tôi ngồi xổm người xuống muốn nhặt chìa khóa phòng 103 rơi xuống đất giúp cho ông ta, nhưng mà lúc cúi đầu xuống thì lại phát hiện một điểm kỳ quái… ông cụ mang đôi giày cao su dính đầy bùn.
“Bây giờ đang ở trong nhà, tại sao ông ta lại mang đôi giày cao su vậy chứ?”
“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi lên xem phòng.
” Nói chuyện là một bà cụ, bà ấy cầm theo một ấm nước nóng ở trên tay, mặc dù tuổi tác gần bằng với ông cụ, nhưng mà mập lùn khỏe khoắn, trông rất có sức lực.
Tôi đặt cái chìa khóa trên bàn lễ tân, ôm cái cặp da rồi đi theo bà cụ lên trên lầu 3.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-livestream-dia-nguc/1358420/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.