Sáng sớm hôm sau, Tần Khả Tâm liền gõ vang cửa phòng Tề Hạo.
“Cửa không có khóa, chính mình tiến vào.” Hắn thanh âm lười biếng, giống còn chưa ngủ tỉnh.
Nhưng nàng lại tại thấy thanh âm lười nhác xuôi tai kia có vài phần mỏi mệt, nàng nghĩ, hắn đại khái lại một đêm không ngủ đi!
Những ngày ở lại giang châu điều dưỡng thân thể, hắn tuy rằng không nhắc lại chuyện Phùng gia tam người tử, bình thường cũng cười meo meo, ngẫu nhiên còn có thể tìm nàng cãi hai ba câu.
Nhưng nàng biết, trong lòng hắn kỳ thật thực để ý chuyện Phùng gia mất đi, cỗ sầu oán đã muốn xâm nhập cốt tủy, ngày ngày đêm đêm tra tấn tinh thần hắn.
Mà nàng tuy là lương y, có thể trị bách bệnh, đáng tiếc tâm bệnh chỉ có chữa bằng tâm dược, đối với hắn trong lòng u buồn, nàng là bất lực. Khẩu khí thấp lại, đẩy cửa phòng ra, rồi đi vào.
“Rời giường, chúng ta hôm nay rời khỏi Giang Châu, chuẩn bị vào núi.”
“Vào núi làm cái gì? Việc chữa bệnh từ thiện của ngươi không phải còn chưa chấm dứt?”
“Vào núi hái chút dược thảo xuống dưới bán, buôn bán có bạc, rồi trở về tiếp tục chữa bệnh từ thiện.” Dịch ngôn chi, nàng hà bao trống rỗng.
Trên trán hắn hiện lên vài giọt mồ hôi.“Ngươi kiếm tiền nhất định phải phí nhiều công phu như vậy sao? Lấy y thuật của ngươi, tùy tiện tìm cái kẻ có tiền, xem bệnh cho hắn, thu ít tiền chữa bệnh, liền đủ cho ngươi ăn uống vô cùng.”
“Ta xem chẩn cũng không lấy tiền.”
“Cho nên tiền của ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-luu-diem-chu/277845/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.