Nói đến đây, Hàn Đông mới nhớ tới mục chính mình đến, vội xun xoe dắt Vương Trung Đỉnh sang một bên ngồi xuống ghế lạnh, trịnh trọng nói: "Tôi tới hát một ca khúc tự tay viết cho anh nghe, nghe xong anh cần phải hiểu trình độ sáng tác của tôi."
Vương Trung Đỉnh ngay lập tức nhớ tới bản "Khiếu sàng ca" (hát ru) lúc trước Hàn Đông soạn, trực tiếp xua tay ngăn cản, "Cậu không cần hát, tôi biết cậu trình độ gì rồi."
"Không cần kết luận nhanh như vậy, nghe xong nói sau." Hàn Đông lại thủ thế tự tin gảy một cái lên đàn.
Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng ngồi xuống.
Hàn Đông đem đàn ghi-ta khoá ở bên người, ngồi ở đối diện Vương Trung Đỉnh. Ánh sao lấp lánh, mái nhà yên tĩnh, ánh mắt nhìn nhau, đầu ngón tay chảy ra âm phù tuyệt vời...
"Tơ hồng trong tay Nguyệt lão, chúng ta một người nắm một đầu, tôi nói với anh đây là duyên phận, anh lại nói đó là vô nghĩa..."
Vương Trung Đỉnh, "..."
Hàn Đông không chút nào ý thức được gương mặt rút gân của Vương Trung Đỉnh, tiếp tục hát đến nhập tâm, "Ban ngày trốn tránh, ban đêm phản bội, khẩu thị tâm phi a xin anh có thể cút đi thật xa không..."
Vương Trung Đỉnh, "..."
Cuối cùng đã tới phần điệp khúc, Hàn Đông mạnh mẽ gật đầu một cái, tràn đầy nhiệt tình phun ra, "l~love~you~my~little~ Trung Trung..."
Vương Trung Đỉnh lập tức với tay kéo Hàn Đông, "Đi thôi, nhanh đi về ngủ đi, cái gì cũng đừng nói nữa, ngày mai tôi sẽ mang cậu đến đoàn phim mới thử vai..."
"Không được!" Hàn Đông chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-mang/2438526/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.