Hàn Đông không cố tình làm rõ.
Hắn tiếp tục sa đọa hưởng thụ "Tình yêu xảo trá" của Vương Trung Đỉnh, ban ngày tiếp tục giả vờ cao lãnh, giả bộ thờ ơ. Buổi tối liền bật cameras đi đến chỗ Vương Trung Đỉnh nơi đó các loại ngọt ngào, đợi đến buổi sáng tiếp theo lại mở băng ghi hình ra, hồi tưởng hạnh phúc từng ly từng tý.
Một hôm Du Minh đến phòng Hàn Đông lấy đồ, thấy Hàn Đông đôi mắt phiếm hồng rưng rưng nhìn chăm chăm vào máy tính.
"Xem gì đấy?" Du Minh tò mò.
Hàn Đông nghẹn ngào nói: "Phim phóng sự."
"Phim phóng sự gì ngược tâm như vậy?"
Du Minh còn tưởng rằng là đề tài quốc gia rơi vào tay giặc, đại tàn sát, anh hùng dân tộc gì đó, nghĩ đến thế nhưng ở trên màn hình lại thấy mặt Hàn Đông.
Hàn Đông còn không biết xấu hổ chỉ vào hỏi: "Có phải quá cảm động không?"
Du Minh, "..."
"Cậu xem bóng dáng của tôi này, có phải là một loại quật cường đến đau lòng người không?"
Du Minh thản nhiên trả lời: "Có xúc động muốn đạp cậu."
Nước mắt rưng rưng của Hàn Đông vèo cái đã thu trở về, hóa thành một bộ mặt khó chịu giận dỗi, "Cậu nói cậu thì có chỗ nào tốt? Người này như thế nào một chút tư tưởng cũng không có?"
Du Minh cũng không phản bác, hỏi thẳng: "Cậu không sợ lúc mộng du đem chuyện mang cameras nói ra sao?"
"Lúc tôi mộng du sẽ có năng lực tự cân nhắc, không phải cái gì cũng nói ra bên ngoài. Huống gì cũng đã nhiều ngày như vậy, muốn nói cũng đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-mang/2438555/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.