Trong Vạn Tiên thành, bốn tòa tháp lớn vẫn đứng thẳng chọc trời tựa như chín gã khổng lồ bị bao bọc trong những chiếc lồng ánh sáng, chân đạp lên những dãy núi, bễ nghễ thiên hạ.
Phía Đông nhìn ra Khô Mộc hải, phía Tây tiếp giáp khu vực Nhạn Nam, đồng thời cũng là vị trí trọng điểm duy nhất để ra vào khu vực Nhạn Nam đó, cảnh phồn vinh tấp nập của Vạn Tiên thành không phải là điều quá bất ngờ, ngày ngày ở nơi đây luôn có một lượng lớn người tu đạo tiến vào hoặc rời đi.
Phong Nhược cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé không đáng kể trong số đó, mục đích hắn tới Vạn Tiên thành rất đơn giản, chính là tìm mua một vài món vật phẩm đủ để bảo vệ tính mạng của hắn.
Bước ra khỏi Truyền Tống trận, Phong Nhược liền phóng Mị Ảnh kiếm ra bay thẳng lên trên tầng năm mươi của tháp Chu Tước, bởi dưới tầng năm mươi chẳng qua chỉ là nơi dành cho người tu đạo Luyện Khí kỳ mà thôi, từ tầng năm mươi đến tầng tám mươi cần phải có tu vi Trúc Cơ kỳ mới có thể vào được.
Kiến trúc, bố cục từ tầng năm mươi trở lên càng nghiêm mật cao minh hơn rất nhiều so với bên dưới, ít ra không hề khiến người ta cảm thấy bát nháo như bên dưới, mặc dù trước kia Phong Nhược đã từng tới một lần nhưng lần đó tới lui vội vàng nên cũng không quan sát kỹ càng lắm.
Cũng may lần này Phong Nhược có nhiều thời gian hơn nên hắn bỏ ra gần ba mươi thời thần, rốt cục cũng dạo qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-ngu/1318008/quyen-2-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.