Động tác của Minh Ương khựng lại, cô nhìn về phía cửa.
Bên Ôn Thừa Chương cũng nghe thấy động tĩnh hỏi: “Có phải có bạn đến tìm con không?”
Minh Ương đi ra mở cửa, quả không ngoài dự đoán, cô đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Cô mặt không đổi sắc trả lời: “Vâng, là đồng nghiệp ạ.”
Thẩm Ký Niên khẽ nheo mắt.
—— Đồng nghiệp?
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô nghênh đón ánh nhìn, nhướng mày.
Anh là nhà đầu tư của bộ phim này, cô là nữ chính của bộ phim này —— làm tròn lên, đúng là đồng nghiệp.
Nhưng trong bao nhiêu mối quan hệ, cô lại cố tình chọn ra cái này.
Ôn Thừa Chương nghĩ rằng có người đến chơi với cô, nếu đã vậy, ông cũng nói ngắn gọn, tránh làm ảnh hưởng đến cuộc tụ tập của họ.
Ông nói mấy màu, để cô chọn một màu trong đó.
Minh Ương chọn màu tím. Theo như mô tả của Ôn Thừa Chương, chắc sẽ là một màu tím nhạt rất cao quý. Sau khi chọn xong, cô mới hỏi: “Để làm gì vậy ạ?”
Ôn Thừa Chương cười nói: “Mua cho con một chiếc xe. Vốn định làm bất ngờ cho con, đợi con về rồi mới nói. Nhưng hôm nay tình hình có thay đổi, nên coi như là món quà dỗ con vui vẻ trước.”
Không vui, tự nhiên là cần dùng quà để dỗ dành một chút.
Ông vẫn coi con gái như một đứa trẻ.
Giống như lúc cô còn nhỏ.
Minh Ương hơi sững người.
Ôn Thừa Chương nói: “Mau đi chơi với bạn đi, bố không làm phiền các con nữa. Chơi muộn một chút cũng không sao, nếu vẫn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-nguyet-bat-do-mang-li/2982839/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.