Mà lần nào Trần Nhất Mặc cũng đều không dám phản kháng, quan trọng hơn chính là mỗi một lời khiển trách của Tần Ninh, Trần Nhất Mặc đều ghi nhớ rất kỹ.
Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, xác suất Trần Nhất Mặc luyện chế ra tiên đan đã tăng lên rất nhiều, phẩm chất lại hoàn toàn khác nhau.
Đúng là thầy nào trò nấy! Bạch Bán An thật sự quá phục! Mà đồng thời, Tần Ninh cũng bắt đầu dạy dỗ Bạch Bán An.
Điều này khiến ông ta cực kỳ kích động.
Ngày hôm đó, bên trong sơn cốc, ba người ngồi đối diện, trên cái bàn trước mặt để rất nhiều món ngon làm từ tiên thú cấp một, tiên thú cấp hai, còn có rượu ngon, mùi thơm nức mũi.
Những món ăn này có thể nói là cực kỳ hoàn hảo.
Bạch Bán An đã dùng hết tất cả sức lực để lấy lòng sư đồ hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
"Ờm, Tần tiên sinh...", Bạch Bán An cười tủm tỉm nói: "Hai tháng nay ngươi dạy dỗ ta đều không phải là đạo đan thuật, mà là hướng dẫn tu hành...", "Ta... ta muốn trở thành tiên đan sư...", nói đến chỗ này, Bạch Bán An lại vội vàng nói: "Dĩ nhiên, ta cũng không hề chê tiên sinh dạy dỗ không tốt, ngược lại, hiểu biết của tiên sinh về đạo tu hành cũng thâm hậu mạnh mẽ như vậy, đây là điều mà tại hạ không nghĩ tới".
"Chẳng qua là... ta muốn học đan thuật...", thiên phú tu hành của Bạch Bán An rất tốt, nếu không cũng không có khả năng trở thành người đứng đầu Bạch Thạch Thánh Địa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.