Sắc mặt Tô Tinh khó coi, vội vàng lấy bát đá trên bàn ra rót một ít nước trong, đưa cho lão bà bà uống.
Nhưng lão bà bà vẫn không ngừng ho khan.
“Để ta xem”.
Tần Ninh đi đến trước mặt lão bà bà, nhẹ nhàng đưa tay ra.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra một giọt linh dịch hoà vào trong nước, cho lão bà bà uống.
Chỉ mấy giây sau.
Lão bà bà đã ngừng ho khan, còn mê man ngồi dậy.
“Tinh nhi, Thác nhi...”, nhìn thấy cháu trai cháu gái của mình, ánh mắt lão bà bà có chút mơ hồ.
“Tổ mẫu!”
Tô Tinh và Tô Thác thấy một màn như vậy, kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Tổ mẫu ốm đau nằm trên giường nhiều năm, đã gần đất xa trời, có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Hơn nữa bởi vì bị bệnh tật tra tấn, đầu óc đã sớm lú lẫn, không nhận ra được huynh muội ba người bọn họ.
Nhưng bây giờ… “Tổ mẫu, người... nhớ rõ ta?”
Tô Tinh đi đến bên giường, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ừm...”, lão bà bà đưa bàn tay thô ráp khô quắt ra vuốt ve hai má Tô Tinh, chảy nước mắt, lẩm bẩm nói: “Tinh nhi...”, một tiếng nỉ non này khiến nước mắt của Tô Tinh lại chảy ra đầm đìa, cả người hơi run rẩy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.