Mục Huyền Thần cười he he nói: “Lão lục là một tên ngốc, ngày nào cũng chỉ biết ôm lấy kiếm của mình, làm việc không đầu không đuôi”.
“Khi đó có có tin tức dị tộc ngoại vực sắp đánh vào, lão lục phấn khích vô cùng, chạy thẳng đến chỗ mẹ hai, cũng chính là mẹ huynh, nói hắn muốn bảo vệ
tiền tuyến, bảo vệ di sản mà cha chúng ta để lại!”
Mục Huyền Thần cười ha ha nói: “Kết quả bị mẹ hai treo lên đánh cho. nguyên một tháng, mẹ ba cũng không nói một câu gì”.
“Sau khi lão lục trở về, hỏi mẹ ba là: mẹ có phải mẹ ruột của con không? Con bị đánh chết mẹ cũng không quan tâm!”
“Mẹ ba lúc đó nói, đáng đời con, cái gì gọi là di sản cha con để lại, cha con còn chưa chết đâu!”
“Kết quả lão lục cãi nhau với mẹ ba, lại bị mẹ ba đập cho một trận nữa, phải đến cả trăm năm sau vẫn chưa ra được khỏi sân viện của mình”.
“Ha ha ha ha...”. Nói đến đây, Mục Huyền Thần vỗ đùi cười ha hả. Tân Ninh cũng không nhịn được bật cười.
Mẹ ba Diệp Tuyết Kỳ, là một Kiếm Thần, tính khắp cả Thương Mang Đại Thế Giới, kiếm thuật của mẹ ba đủ để đứng trong năm thứ hạng đầu.
Ba thứ hạng đầu...
Là tổ phụ của Tần Ninh, Mục Thanh Vũ.
Phụ thân của Tân Ninh, Mục Vân.
Cùng với sư phụ của Tần Ninh, Lục Thanh Phong.
Ba vị này ai là hạng nhất, không biết, trong đó Vô Thượng Thần Đế là người có thực lực mạnh nhất, nhưng nếu chỉ luận về năng lực kiếm thuật, so với Mục. Thanh Vũ, Lục Thanh Phong ai cao hơn ai thấp hơn, thì không có ai biết rõ.
Mục Huyền Thần tiếp tục nói: “Tiểu thất ấy mà, nói chung ngày nào cũng thần thần bí bí, chẳng thấy tung tích, cả ngày nghiên cứu trận pháp, dù gì cũng là
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.