Chớp mắt, Tần Ninh đã ở trong Dẫn Hồn Thiên Môn ba ngày, trong ba ngày này, mỗi ngày Tần Ninh đều ở trong trạng thái say xỉn, mộng mơ.
Không phải hắn thích như vậy, mà là hắn có quá nhiều người quen trong Dẫn Hồn Tiên Môn.
Các vị thúc bá, cữu cữu, anh chị em họ ...
Cộng với một số bạn bè tri kỷ trong Tiên Môn.
Một ngày.
Trong một sơn cốc bên trong Tiên Môn.
Ba bóng người đang ngồi trên sàn. Trên bàn có một bộ ấm trà, hương trà còn vương vấn.
"Đúng là thật tuyệt!"
Tần Ninh mặc quần áo trắng, khá tùy ý ngồi ở trên đệm, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thở dài: "Mấy ngày nay ai uống rượu đều không tỉnh táo rồi, ở cùng hai người, uống trà, nói chuyện thật thoải mái!"
Thanh niên ngồi bên trái, mặt ngọc môi đỏ, khí chất điềm tĩnh, khuôn mặt tuấn mỹ, cầm chén trà lên, cười nhẹ nói: "Vẫn là Tư Nguyệt suy nghĩ thấu đáo, vốn dĩ ta đã chuẩn bị sẵn một bình rượu một trăm nghàn năm tuổi!"
"Rượu trăm ngàn năm tuổi?" Tần Ninh nghe vậy, nắm lấy cánh tay thanh niên nói: "Tiểu tử ngươi, mấy ngày nữa ta nhất định sẽ tìm ngươi để uống nó!"
"Được!"
Người phụ nữ bên phải có đôi mắt to, có chút cười khổ nhìn hai người, không khỏi nói: "Hai người các ngươi chỉ biết uống uống uống, có gì hay ho chứ?"
Người phụ nữ có đôi mắt sáng và hàm răng trắng. Cô ta mặc một chiếc váy màu lục lam nhạt. Ngồi trên mặt đất, vẫn có thể nhìn thấy dáng người duyên dáng, lay động lòng người.
Hai người này là bạn tri kỷ thời thơ ấu của Tần Ninh, cùng lớn lên trong Dẫn Hồn Thiên Môn.
Hứa Văn Trần!
Liễu Tư Nguyệt!
Là nòng cốt của Dẫn Hồn Tiên Môn, tứ đại gia tộc.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.