Mà lúc này, trên toàn bộ khoảng không của dãy núi Thanh Vân, vốn là mặt trời mới mọc, bỗng nhiên tối sầm lại như bị che đi, u ám vô cùng.
Một hơi thở kiềm nén đến tận cùng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở.
Loại cảm giác bức bách này khiến mọi người không thể thở nổi.
Thật sự rất khó chịu.
Tần Ninh đi ra khỏi đại điện, nhìn khí trời trầm xuống.
Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Trời đang đẹp sao tự nhiên lại mưa vậy, quái ác thế?”
“Mưa cái đầu ngươi!”
Tần Ninh không khỏi mắng: “Là có người đến “thăm” đấy”.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Cũng nhanh thật...”
Lúc này, sắc mặt các đệ tử Thanh Vân tông đều trở nên kinh hãi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-than-chau/246877/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.