Con mèo nhỏ từ từ đi ra, chân trước từ từ chạm vào Thanh Mộc.
Ngày xưa, khi chạm vào Thanh Mộc này, nó sẽ lập tức cảm nhận được nỗi đau như sấm đánh điện giật vào người.
Đã bao năm trôi qua vẫn là như vậy.
Thế nên, lúc này Viêm Ma Hùng không dám tới gần, sau mấy lần rụt rè thử với thật cẩn thận vươn móng vuốt ra.
"Lại đây".
Tần Ninh chỉ vào bả vai của mình, cười bảo: "Chỗ này giờ đã thuộc về ngươi rồi".
Viêm Ma Hùng không mấy tình nguyện đi đến đầu vai Tần Ninh, yên lặng nằm đó như một con mèo nhỏ.
Thân thể lớn tầm bàn tay giờ có vẻ như rất nhẹ.
"Đi thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Ta dẫn ngươi đi xem thế giới bao la rộng lớn".
Bóng dáng Tần Ninh trở về con đường cũ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.