Chỉ trong phút chốc, một trăm lẻ bảy xiềng xích đã xuất hiện, phân tán trong trời đất.
Trên một trăm lẻ bảy xiềng xích kia có một trăm lẻ bảy bóng người.
Phong Trần Đại Đế! Hoàng đế Tề Dân! Vô Danh lão giả! Lúc này bóng người hư ảo của từng bản tôn linh uẩn xuất hiện.
Một trăm mười tám linh uẩn, một trăm mười tám bóng người đứng ngạo nghễ.
Mỗi một vị đều có khí tức độc đáo của riêng mình.
Lần này thực lực đã không thể chống lại nữa, mà phải xem thiên phú! Tỉ thí thiên phú! Thiên phú của một trăm mười tám vị đế giả, các thiên tài thuộc các thời đại khác nhau trong Thượng Nguyên Thiên ba chục vạn năm, tỉ thí với thiên phú của Tần Ninh.
Mà giờ phút này, Trần Nhất Mặc đứng ở trên trời cao, vẻ mặt lạnh lùng, mái tóc dài bay theo gió, trong ánh mắt có vẻ lạnh lẽo.
Lôi Trấn Thương và Tô Uyển Nguyệt, cộng thêm con rối Huyền Thiên đang chiến đấu với ba vị đế giả đại viên mãn là Chu Minh Công, Nguyên Chính Tương, Chiêm Dập, có thể nói là lan ra cả một vùng trời đất, khiến cho thời không hỗn loạn.
Mà Trần Nhất Mặc đang đối mặt với Thiên Cương thánh chủ, ba người Bùi Mãn Thiên, Vạn Thiên Tâm, Mạc Văn Phong, bốn vị đế giả đại viên mãn.
Trần Nhất Mặc thở một cái trong lòng, trên đỉnh đầu có một cái đỉnh đồng cổ xưa trôi lơ lửng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.