Cô bé mang vẻ mặt sùng bái nói.
“Có muốn học không?”
“Muốn…”
“Ta dạy cho ngươi…”
Từng ngày trôi qua, cô bé dần dần lớn lên, trở thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều, phương diện cầm thuật cũng đã đạt được thành tựu.
Cho đến một ngày nọ.
“Phù Dung, tiên sinh phải rời đi”.
“Ngươi theo ta học cầm thuật trăm năm, đã đủ để cho đời này của ngươi sử dụng, tiên sinh có việc cần phải làm”.
Hai mắt cô gái đỏ hoe, cúi đầu nói: “Tiên sinh, Phù Dung không nỡ để người đi”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-than-chau/957018/chuong-5911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.