Liễu Vạn Quân vô cùng sợ hãi, máu tươi chảy ra khỏi miệng.
"Ngươi...", "Tiên sinh đã nói cho ta về cách giết người, chỉ sợ chính ngươi cũng không biết về sự thiếu hụt của mình đi!"
Tuyết Phi Yến rút đao quay về, Liễu Vạn Quân phun máu tươi, vẻ mặt không thể tin được.
"Sao lại thế...", giờ phút này Tuyết Phi Yến lại lạnh lùng nói: "Ta không đành lòng giết ngươi, thế nhưng...", Tuyết Phi Yến không nói hai lời, quay người chạy về phía Tần Ninh... Liễu Vạn Quân cảm giác được sức sống của mình đang dần dần trôi qua.
"Cuồng Đế... Vì sao... Ta không cam tâm...", mà lúc này, xung quanh đã yên lặng như tờ.
Tiếng hét của đệ tử Võ Môn hoàn toàn dừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đờ đẫn.
Chỉ là lúc này, Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn đã được thở phào một hơi.
Phệ Thiên Giảo cũng đã biến mất không còn tăm tích.
Phía dưới, sắc mặt Tiên Hàm trắng bệch, thân thể run rẩy, muốn xông ra nhưng lại bị Phong Vô Tình ngăn cản.
"Đừng đi!"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.