Tần Ninh nhìn hai người, bất đắc dĩ đành phải nói ra: “Thực ra ta chính là sư tôn của sư tổ các ngươi, Ôn Hiến Chi là đồ đệ của ta, người mà sư tổ các ngươi đau khổ chờ đợi hơn tám vạn năm qua chính là ta!”
Nghe thấy vậy, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Sau đó, hai người bọn họ, ta xem ngươi, ngươi xem ta, từ từ ngồi xuống.
Nhan Như Họa một tay vuốt lông mèo, một tay cầm bầu rượu, uống một ngụm thật lớn.
Tấn Triết nhìn đông nhìn tây, cuối cùng hắn ta chỉ có thể sờ rắn…
Nhìn dáng vẻ này của hai người bọn họ, Tần Ninh cũng sửng sốt.
Bọn họ có ý gì vậy?
Dáng vẻ này của bọn họ là có gì?
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tần Ninh cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ta nói rồi, nói ra các ngươi cũng không tin đâu!”, Tần Ninh phá vỡ sự im lặng.
“Được rồi, ngươi đừng bịa chuyện nữa!”
Nhan Như Họa chậm rãi nói: “Nghe nói lão tổ khai sơn nhà chúng ta chính là cường giả cái thế có tiếng tăm lừng lẫy của Hạ Tam Thiên, một đời vang danh, là cường giả vô địch hơn vạn năm, ngươi sao? Ngươi sao có thể so với người được?”
“Dù mặt dày đến mức nào cũng không thể bằng được sự khoác lác của ngươi”, Tấn Triết phẫn nộ nói: “Chỉ có điều nếu như ngươi đã nói được như vậy rồi thì xem ra ngươi cũng không phải là ma tộc, có lẽ ngươi có quan hệ gì đó với sư tổ của bọn ta!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh ngớ người.
Đây là… kiểu suy luận quái quỷ gì vậy?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.