“Sư phụ…”
Lúc này Tần Hải cặp mắt đỏ bừng, nhìn thi thể trong ngực Đạo Thiên Hành.
Bịch một tiếng, Tần Hải quỳ xuống.
Vương Khiếu Không vì hắn ta mà chết.
Với thực lực của Vương Khiếu Không, hoàn toàn có thể rời đi.
“Sư phụ!”
Lúc này cơ thể Tần Hải khẽ run.
Nhất thời Tần Ninh cũng không biết an ủi như thế nào.
Thấy cảnh này, Lý Nhàn Ngư không cầm được nước mắt, nhẹ nhàng khóc thút thít.
Đạo Thiên Hành mặt ngây ngốc.
“Ngươi khóc cái gì?”
Đạo Thiên Hành không hiểu nói.
Lý Nhàn Ngư mặt đầy bi thương nói: “Thấy sư phụ của Hải đại ca chết, Hải đại ca đau lòng như vậy, khiến ta nghĩ đến ngộ nhỡ sư tôn chết rồi, ta… chắc chắn cũng sẽ đau lòng như vậy…”
Lời này vừa nói ra, bốn phía tĩnh mịch.
Mấy người Giang Bạch, Đạo Thiên Hành, Vạn Khuynh Tuyệt mặt đầy chấn động nhìn Lý Nhàn Ngư.
Ngươi nghĩ như vậy?
Mấy người gần như không hẹn cùng nhìn về phía Tần Ninh.
Đồ đệ này suy nghĩ quá không bình thường.
Lúc này khóe miệng Tần Ninh co rút.
“Sư tôn!”, Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Nếu người chết, ta nhất định báo thù cho người!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.