Lúc này, Khương Như Yên chưa bị chịu ảnh hưởng, nhưng lại bị vài người bạn thân bình thường vây công, không đành lòng hạ sát thủ.
“Khương Như Yên!”
Tần Hải lúc này nhìn Khương Như Yên, hét lớn một tiếng.
Mọi người lúc này đều sửng sốt.
Tần Hải lúc này hơi do dự.
Nhưng trong nháy mắt thì cũng hạ quyết tâm.
“Khương Như Yên, ta thích nàng!”
Tần Hải lúc này hét lớn lên: “Hôm nay phải chết ở nơi đây, có thể sẽ không còn cơ hội nói cho nàng nữa, cho nên bây giờ ta nhất định phải nói”.
“Tần Hải ta thích nàng, muốn lấy nàng làm thê tử của ta!”
Tần Hải lúc này đỏ mặt, nhưng từng câu từng chữ vẫn được thốt ra rõ ràng.
Lời này vừa nói ra, một đệ tử của thư viện Thái Hư giễu cợt nói: “Tần Hải, ngươi thật đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, đến nước này rồi mà còn không hết hi vọng à?”
“Lục Sơn Triết, việc này không liên quan đến ngươi!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.