Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương cùng thu khí tức lại.
Màn đêm buông xuống, Tần Ninh dẫn theo hai người Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương lặng lẽ tiến vào đỉnh núi tông chủ.
Chỗ sườn núi có xây thêm một đình viện, hòn non bộ dòng nước chảy, giống như mấy tiểu viện ở trong học viện Thiên Thần, trang nhã tĩnh mịch.
Bây giờ, bên trong tiểu viện.
Trong một căn phòng trang nhã.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thẳng lưng ngồi ở cạnh giường.
Hai cô gái đều một thân váy đỏ, không tô son điểm phấn mà vẫn đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Khuôn mặt của Vân Sương Nhi đẹp tự nhiên, rung động lòng người, khiến người ta chìm đắm trong vẻ đẹp ấy.
Diệp Viên Viên không trang điểm, vẻ mặt bình thản, mày liễu, gương mặt trắng noãn, ngũ quan tinh xảo kết hợp hài hoà, mang theo vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Hai cô gái lúc này ngồi im không hề động đậy.
Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra.
Một tiếng cót két vang lên, lúc này có hai bóng người đi đến.
“Chậc chậc... Tuyệt sắc giai nhân như này quả đúng là hiếm gặp!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.