Editor + Beta-er: ToruD
Trình Vân Khai vẫn cầm súng trong tay. Gã cúi đầu vuốt nhẹ một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Thẩm Khâu: “Có phải chỉ cần chúng tôi chơi cò quay, cho dù là ai chết, cậu cũng sẽ thả vợ tôi ra đúng không?”
Trước đó gã vẫn không nói lời nào, tựa hồ như đã có quyết định.
Thẩm Khâu cười: “Phải đợi xem biểu hiện của bọn mày.”
Hắn trả lời nước đôi chẳng khác nào cái gì cũng chưa từng hứa hẹn. Lại càng bộc lộ rõ một mặt xấu xa của đối phương, hắn muốn thấy bọn họ tự giết lẫn nhau, lấy nỗi sợ của bọn họ làm niềm vui. Chưa tới phút cuối, hắn tuyệt đối sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
Tên khốn này!
Hàn Chương nghiến răng, hận không thể cứ vậy mà bổ nhào tới cho tên đàn ông rác rưởi ngay cả phụ nữ đang mang thai cũng không tha này hạ vài đấm, đánh cho tới khi răng hắn rơi đầy đất mới thôi.
“Lỡ như cậu chỉ muốn thấy chúng tôi thống khổ thì sao? Giữa hai chúng tôi đã có người thua nhưng cậu vẫn nổ súng thì sao, tới lúc đó chúng tôi chẳng ai có thể sống cả! Hơn nữa tôi thấy khả năng cao cậu sẽ làm thế, bởi vì cậu vốn là kẻ điên!” Trình Vân Khai dường như đang muốn ép Thẩm Khâu phải hứa hẹn, “Nếu ai cũng chết vậy thì việc gì tôi còn phải chơi cái trò nhàm chán này nữa chứ?”
Mặt ngoài thì loại hành vi này như liều lĩnh chọc giận đối phương nhưng thật ra lại là một kiểu nói khích khá nguy hiểm.
Thẩm Khâu nhìn gã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-thuy-thi-sao-hu/54596/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.