Hôm sau.
“Hàn?” Người trên giường vẫn còn xoa xoa vòng eo đau nhức ngồi dậy, mắt tím trong suốt còn mang theo chút mê mang tìm kiếm thân ảnh ái nhân.
“Tỉnh?” thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, Diệp Tư Ngâm theo bản năng tựa vào nơi phát ra âm thanh, lập tức bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy, “Buổi trưa sắp đến, nên xuất môn .”
“?” người còn chưa tỉnh ngủ mê mang nhìn khuôn mặt tuấn tú của ái nhân, chẳng biết hắn đang nói gì.
Diệp Thiên Hàn cũng không giải thích với y, trực tiếp ôm người rửa mặt thay y phục dùng điểm tâm. Đợi Diệp Tư Ngâm hoàn toàn thanh tỉnh, người đã ở trên liễn xa kim bích huy hoàng .
Hai bên là dân chúng Giang Ninh thành, bị quan binh cản lại, vẫn không ngừng đi lên trước, trong miệng hô”Thân vương thiên tuế, thế tử thiên tuế; thân vương thiên tuế, thế tử thiên tuế” . . . . . . Nơi liễn xa đi qua, không chút ngoại lệ nhìn thấy cảnh toàn bộ dân chúng thành kính quỳ trên đất, quỳ bái hai người.
Diệp Tư Ngâm nghi hoặc nhìn người bên cạnh—— trong lúc y mê man bảy tám canh giờ, người này rốt cuộc đã làm gì? Lại làm cho dân chúng của Giang Ninh tất cung tất kính như thế? Mà Diệp Thiên Hàn trước nay thích yên tĩnh không thích náo nhiệt lại gióng trống khua chiên lấy thân phận thân vương xuất hiện trước mắt thế nhân, chuyện này thật là rất quỷ dị .
Nhìn ra nghi hoặc của y, Diệp Thiên Hàn nói: ” Chốc nữa sẽ biết.”
Đang nói chuyện, liễn xa nặng nề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-anh-am-huong/1776576/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.