“. . . . . . Thiếu chủ?” Trong dược phòng đầy mùi dược thảo, một đại phu thật cẩn cất tiếng gọi thiếu niên đang dốc lòng phối dược, sợ quấy nhiễu y, rồi lại không thể không nói.
“Chuyện gì?” Diệp Tư Ngâm vẫn chưa hiện chút thần sắc không kiên nhẫn hay không vui, buông dụng cụ trong tay quay đầu hỏi.
Đại phu nọ hơi khom người, nói: “Bẩm Thiếu chủ, tín ưng của người vừa mới đến đây, trên chân hình như có buộc thư.”
“Ân, mang ta đi ra ngoài xem sao.” Diệp Tư Ngâm cẩn thận thu thập lại các loại dược vật cùng dụng cụ, theo đại phu nọ ra phối dược phòng. Ngoài cửa viện, một con hùng ưng đang đứng trên thân cây, ngạo thị nhìn xuống, vài tên dược đồng dưới tàng cây cẩn thận trông chừng, sợ làm cho ưng bay vào dược phòng, hủy dược liệu của các đại phu. Kỳ thật bọn họ chỉ làm điều thừa.
Tín ưng này chính là sủng vật Diệp Tư Ngâm một tay đào tạo. Năm đó khi ở Khuynh Nguyệt cốc cứu nó, nó chỉ mới là một con chim non chưa biết bay. Đại khái là từ trên vách núi rơi xuống, may mà cánh vung vung được vài cái, nên không rơi quá nặng, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Diệp Tư Ngâm liền mang ưng vào nhà. Con ưng nọ vốn là vương giả trong các loài chim, rất có linh tính, vsau khi vết thương lành nó không muốn rời đi, Diệp Tư Ngâm liền lưu nó lại, dạy thành tín ưng. Tín ưng này cực thông minh, mùi trong dược phòng ở đây cùng mùi trong dược phòng của Khuynh Nguyệt cốc tương tự,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-anh-am-huong/1776592/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.