Chủ nhiệm Lý xoa xoa lông mày: "Nói điều kiện của anh đi."
Quý Trường Tranh chờ đúng câu này.
"Tôi muốn lệnh điều động của nhà họ Thẩm."
Nghe vậy, chủ nhiệm Lý không chút do dự từ chối: "Nhà họ Thẩm đã làm ra chuyện như vậy, còn muốn rời khỏi Bắc Kinh một cách suôn sẻ đừng hòng."
Ông ta không phải muốn làm khó đối phương, mà là chuyện của Hứa Đông Thăng này không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Trường Tranh không bất ngờ, anh cũng không vội, cứ ngồi trên ghế bắt chéo chân.
"Vậy ngài cứ đổi người đi."
Anh nhìn về phía Hứa Đông Thăng, trêu chọc: "Hoặc là có thể đợi tên này khỏi bệnh rồi lại đến đại viện nhà họ Thẩm."
Đợi đến lúc đó thì còn lâu lắm.
Gãy xương phải mất trăm ngày mới lành.
Hứa Đông Thăng bị đánh tàn nhẫn như vậy, nhất thời chắc chắn không thể khỏi được.
Hơn nữa đợi anh ta khỏi bệnh, có dám đến nhà họ Thẩm nữa hay không còn khó nói.
Đợi đến lúc đó, mọi chuyện đã nguội lạnh.
Quý Trường Tranh biết điều này, chủ nhiệm Lý cũng biết.
Chính vì biết nên chủ nhiệm Lý mới đau đầu: "Anh đổi điều kiện khác, tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
Quý Trường Tranh buột miệng nói: "Không có lệnh điều động, tôi không dám đến."
"Tôi sợ bị đánh."
Sợ á? Anh sợ cái nỗi gì.
Một tên lưu manh như Quý Trường Tranh, anh có sợ không? Tất cả mọi người trong đại viện đó cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh.
Chủ nhiệm Lý hiểu rõ điều này, ông ta không muốn nói chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/2170485/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.