Nhị Nhạc cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Đáng thương."
"Đúng không, trẻ con đều phải ở bên ba mẹ, con nhớ chị Miên Miên, đến lúc đó nói chị Miên Miên về thăm con, hoặc là chúng ta đưa con đến thành phố Cáp thăm chị Miên Miên, được không?"
An ủi như vậy, Nhị Nhạc mới nín khóc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Miên Miên cúi đầu, cũng không nói gì, đợi đến khi mọi người đều tản ra, cô bé mới nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, con có chút không nỡ."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Sau này mẹ sẽ thường xuyên đưa con về thăm mọi người."
Miên Miên khẽ dạ một tiếng, điểm dừng chân cuối cùng là chào tạm biệt cô giáo Hách, cô ấy đã dạy Miên Miên sáu năm, có thể coi là người thầy tốt hiểu rõ cô bé.
"Cô Hách, tôi đưa Miên Miên đến thăm cô."
Cô Hách ngẩng đầu, nhìn Miên Miên đang buồn bã: "Cô đã nghe nói rồi, hai mẹ con sắp đến thành phố Cáp nhận nhiệm vụ mới?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
"Đi cũng tốt." Cô Hách thở dài: "Thành tích của Miên Miên tốt, nền tảng tốt, không nên bị chôn vùi ở nơi nhỏ bé này. Dù sao thành phố Cáp cũng là thành phố tỉnh lỵ, chất lượng trường cấp hai bên đó chắc chắn tốt hơn bên này."
Đồn quân Mạc Hà quá xa xôi hẻo lánh, tiểu học còn được coi là ổn, vì tốt nghiệp cấp hai, cấp ba là có thể dạy trẻ con rồi.
Vấn đề là giáo viên cấp hai và cấp ba có trình độ cao thật sự quá ít. Trình độ giáo viên dạy cấp hai và cấp ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/2171539/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.