Phần XVIII: Đường tới hạnh phúc không còn gập ghềnh
Tất cả bi kịch cuộc đời tôi khởi đầu từ khe cửa tủ. Đêm đó không trăng không sao, tôi bị tiếng ồn làm tỉnh giấc. Mẹ bế tôi lên từ trong chăn ấm, cùng với anh trai giấu vào chiếc tủ áo. Qua cái khe hẹp ấy, tôi thấy ánh gươm sáng loáng, máu bắn lên vách tường, tràn ra sàn nhà. Cha ôm mẹ toàn thân là máu, ánh mắt hiền từ đã mất, thay vào đó là một đôi mắt đỏ sậm như ác quỷ. Xung quanh cha có rất nhiều thi thể nhưng số người còn sống vẫn nhiều hơn. Bọn chúng vây thành vòng tròn, tất cả đều mặc đồ đen.
- Minh Triêu, mày không nên phản bội sư môn, cái ngày mày đem theo Anh nương rời đi chắc đã biết rõ kết cục. Nói cho tao biết, bây giờ mày có hối hận không?
Cha chống kiếm xuống đất, đối mặt với sống chết vẫn hiên ngang như vậy. Lưng người thẳng tắp, mái tóc dài bay bay. Tôi nhớ hơi ấm của bờ vai mỗi khi người cõng tôi đi qua triền đồi. Tôi cũng nhớ nụ cười chiều chuộng, cái nhíu mày uy nghiêm, bóng dáng cao vời vợi vững chắc như cây tùng. Bảy năm thơ ấu là ánh sáng tươi đẹp duy nhất, vẫn le lói không phai cho dù ngày sau lan tràn bóng tối...
- Hối hận? Ha ha... Minh Triêu ta cả đời sống ngay thẳng, không thẹn với lương tâm, không thẹn với đất trời! Cho dù lúc này phải chết thì ta cũng đã có mười năm hạnh phúc cùng Anh nương, chẳng qua kiếp người ngắn hơn chút ít mà thôi... Ngược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-dung-tri/1018407/quyen-18-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.