Mang thai tháng thứ tám, không chỉ ta ngày ngày cẩn thận mà Vĩnh Khang còn khẩn trương hơn. Hắn bắt đầu ồn ào như vịt, nói không ngừng miệng, mỗi ngày tha về nhà không biết bao nhiêu áo váy giày dép, chuẩn bị cho trai lẫn gái. Hình như gần đây chính sự quá nhàn, suốt ngày thấy hắn quanh quẩn trong Trúc Uyển, ra ra vào vào làm ta chóng mặt... Nghe Tiểu Na nói trong triều đang lục đục mâu thuẫn, hoàng thượng làm xong chiến dịch “Ngự Bắc chế Tây”, chiếm được Mạc quốc và Trung Lương mà cứ án binh bất động, không chịu một đường đánh thẳng Đại Thế như dự tính ban đầu. Mỗi ngày triều thần lại dâng sớ thúc giục, chờ một ngày là cơ hội trôi mất một ngày, không đánh khi thời cơ chín muồi thì còn đợi tới bao giờ?
Vĩnh Khang làm lơ với đám thần tử, học theo ta “quy ẩn” Trúc Uyển luôn, làm hại hai nô tài canh cửa cứ phải chạy ra chạy vào, lúc thì người này cầu kiến, lúc thì người kia xin gặp, hoàng đế nằm lì trên giường lười biếng không đi. Ta bị làm ồn không ngủ trưa được, bực bội đạp gã một cước. Hoàng đế gia bị ngã xuống đất, hình như đầu va phải chân giường, giở trò rên rỉ ăn vạ. Tiểu Na bảo khi ta có thai tính khí cũng thay đổi theo, lúc nào cũng nóng nảy dữ dằn, mà đối tượng chịu trận thường thường là bệ hạ.
Ta chống tay ngồi dậy, liếc nhìn kẻ nào đó vừa xoa đầu vừa được hạ nhân đỡ lên.
- Thần thiếp sơ ý, mong bệ hạ thứ tội.
Vĩnh Khang trợn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-dung-tri/1018467/quyen-12-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.