Tư Tư thấy mình đứng trước một đầm sen rộng, trời tối đen như mực, từng đàn đom đóm rập rờn lúc thì vụt bay lên, lúc lại sà xuống nước. Hoa sen nở xen lẫn màu lá xanh, từ nhụy sen thoát ra ánh sáng li ti nhưng không phải đom đóm, chúng giống những hạt lân tinh lờn vờn trong gió. Tư Tư ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa ảo vừa thật, con bé không nhớ nổi mình từng thấy ao sen này ở đâu...
Một khúc đàn vang lên, thì ra giữa hồ có chiếc thuyền độc mộc, thiếu nữ mặc váy hồng đang ngồi ở đó. Vì nàng quay lưng nên Tư Tư không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một mái tóc đen dài, đuôi tóc như lụa chạm vào mặt nước, khua ra những vòng sóng nhỏ. Bài hát rất buồn, giai điệu du dương mà não nề, ca từ mơ hồ không nghe rõ, tiếng đàn khi xa khi gần tựa như sương đêm thấm vào kẽ lá. Tư Tư ngơ ngác đứng đó, cảm thấy điệu nhạc này rất quen tai, nàng đã nghe thấy ở đâu ấy nhỉ?
Thời gian lắng đọng trong khoảnh khắc ấy, mãi đến khi tiếng đàn ngưng bặt và thiếu nữ từ từ đứng dậy. Nàng ta nhấc váy, bước ra khỏi thuyền, đạp lên mặt nước như đi trên mây, mỗi gót chân gõ ra một đài hồng liên, hoa xòe đủ cánh rồi chóng tàn...
- Cô là... Thần tiên sao?
Tư Tư ngu ngơ hỏi, cô bé chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy, là nét đẹp thoát tục ảo diệu không thể nhìn thấy nơi người trần. “Tiên nữ” đứng trong nước, ngay trước mặt Tư Tư, nàng cúi đầu nhìn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-dung-tri/1018471/quyen-12-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.