Phần XI: Lỡ nhau một kiếp
Hôm nay Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử chơi trò đánh trận. Ta vẫn đóng vai con chiến mã như mọi khi. Có điều gần đây Ngũ hoàng tử phát phì, ta thực sự không chịu nổi trọng lượng của ngài, bò được một lúc thì tay chân run rẩy không giữ cân bằng được. Ta tên là Lưu Hải – tiểu thái giám ở Đạm Sơn cung.
Trò chơi của các vị hoàng tử rất phong phú, xét cho cùng chỉ có hai loại. Một loại là đem thú nuôi ra hành hạ, loại thứ hai là ngược đãi kẻ nô tài như ta. Hôm trước bị đứng đội táo cho Ngũ hoàng tử phóng tiêu, ta quá sợ hãi mà tè ướt cái quần. Bọn họ xúm lại đá vào háng ta rồi ôm bụng cười khùng khục. Tối về ta lén ôm quần bẩn đi ra ngoài giặt. May là ta mới mười tuổi, dáng người nhỏ bé nên không bị để ý. Quần dính nước tiểu, còn dính cả dấu giày của bọn họ, ta buộc lòng đến phòng giặt một chuyến. Đêm cuối thu se lạnh, ta khom lưng nhúng quần vào hồ nước tẩy. Thành hồ bị ẩm ướt quanh năm nên có lớp rêu mỏng, ta chỉ lo chồm người giặt giũ không chú ý, thế là ngã xuống. Trời sinh ta rất sợ nước, lại không biết bơi. Nửa đêm phòng giặt tối thui, không ai đốt đèn. Ta thoi thóp trong hồ nước đen sì, thầm nghĩ mình sắp chết rồi.
Ngay lúc đó có một đốm sáng lờ mờ đi tới, rồi giọng nữ nhân cất lên như âm thanh hy vọng huyền dịu nhất nhân thế:
- Ai đó?
- C... Cứu...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-dung-tri/1018481/quyen-11-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.